Rồi ai cũng có con đường của người nấy,
nhưng tôi lo sợ mọi thứ, mọi kỉ niêm trong tiềm thức ấu thơ của Thảo
đã không còn chỗ cho mình. Tôi lo nhỏ sẽ quên máy chạy bộ tôi như quên một cây kẹo
mút bị rơi xuống đất, có tiếc nuối, một chút, nhưng rồi lại vẫn phải
bước. Và que kẹo mút đó, dù ngọt ngào nhưng vẫn mãi không biết máy chạy bộ nào tốt chỉ là một điểm
chấm nhỏ nhoi trên đường đi của nhỏ.
Một buổi chiều tối cuối đông se lạnh, tôi đang nấu ăn trong bếp
thì mẹ đi làm về. Nét mặt mẹ phảng phất một nỗi buồn khiến tôi cứ có
trong lòng nhũng dự cảm không hay.
‘Bác Quân bị ung con ạ! –
– Bác Quân? – Tôi hỏi lại vì mẹ tôi không có máy chạy bộ điện uy tín tận mấy người bạn tên Quân
nhưng tôi cứ thấy trống ngực mình đập thình thịch – Bác Quân nào ạ? –
– Ba của Thảo – Giọng mẹ nghèn nghẹn và tay mẹ thì cứ dùng chiếc
muỗng quấy quấy nồi canh trên bếp một cách vô thức.
Tôi chỉ sợ trái tim mình rụng đi mất. Sáng nay ở trước máy chạy bộ điện đài loan cổng
trường tôi đã thấy thảo khang khác, mắt nhỏ thâm quầng, đôi môi nhợt
nhạt như không còn sức sống. Ba nhỏ bị ung thư.
– Tội nhiệp con bé, nhớ hỏi thăm nó nghe con –
– Vâng – Tôi chầm chậm gật đầu, cố ngăn cái cảm giác cay cay nơi
sông mũi lại. nghĩ tới vẻ hốc hác vô hồn của Thảo ban sáng, tôi
thấy mình vô tâm quá! Tôi cứ cười cười nói nói mà không để ý thấy máy tập chạy bộ điện vẻ
gượng gạo tên khuôn mặt nhỏ. Tôi giận mình quá đi!
Sau khi nấu xong bữa tối, tôi đi vào phòng và tìm thấy điện thoại dưới gối.
Không ngừng tập luyện trên máy chạy bộ cho một thân hình đúng chuẩn
– Hi! Rảnh không? –
Nhìn tin nhắn đang chuyển đi, tôi thấy tim mình như thắt lại. Vừa
muốn hỏi thăm cách sử dụng máy chạy bộ nhỏ nhưng tôi lại sợ sự quan tâm của mình sẽ khiến nhỏ
tổn thương. Thảo vốn mỏng manh, yếu đuối lắm mà!
– Đọc sách. Còn cậu? –
– Mới nấu ăn xong, giờ đợi ba… về ăn cơm –
Đó là cái tin tôi định gửi đi nhưng rồi thấy có máy đi bộ bằng điện chữ ‘ba’ nên tôi
sửa lại: – Mới nấu ăn xong, đợi cả nhà về thì ăn cơm thôi’
– Ừm, mình cũng vừa nấu xong –
Tôi nghĩ nếu thay từ ‘ung thư’ bằng từ ‘ốm’ thì mọi chuyện có vẻ
sẽ nhẹ nhàng hơn. Và gửi đi.
Một phút…Hai phút…Ba phút…Rồi thì mười phút trôi qua.
Và trong lúc lồng ngực tôi như trong rỗng vì trái tim đã bỏ đi
đâu mất thì…
Một tin nhắn tới. Từ Thảo.
Tôi vội mở ra xem.
– Ừ, ba nằm bệnh viện từ tôi hôm qua –